NGƯỜI ÔM NHỮNG GIẤC MỘNG
NGƯỜI ÔM NHỮNG GIẤC MỘNG
Có lẽ người ta đã sai khi bảo rằng người điên không biết nhớ. Bởi vì thực tế, người điên họ sống nhờ vào những giấc mơ và những gì đẹp đẽ trong quá khứ. Chỉ là, cái người ta nhớ nhung đã là những dĩ vãng chẳng bao giờ trở lại được nữa.
Có rất nhiều người đàn bà điên vì tình. Tôi còn nhớ, dưới xóm chợ ở gần nhà ngày trước, lũ trẻ hay đuổi theo trêu ghẹo người đàn bà điên hay lấy hoa cài tóc, quần áo xộc xệch, hay lảm nhảm những câu hát gì đó. Lúc ấy tôi nhìn bà, vừa tò mò vừa cảm thấy sợ. Người ta bảo chồng bà đi làm ăn xa rồi theo người phụ nữ khác, nên bà hóa điên.
Bà chẳng làm gì hại đến ai cả. Bà chỉ đi loanh quanh chợ và các con đường ở thị trấn, hái hoa cài lên đầu rồi nói chuyện gì đó một mình, đôi khi e thẹn như đang đối thoại với người yêu. Mỗi ngày của bà đều là ngày lang thang. Bà tồn tại với nụ cười ngây ngô suốt bao mùa lá rụng trong sự cảm khái của thiên hạ và những chén cơm tình thương.
Cũng có những người con gái điên vì tình khi còn rất trẻ. Họ lỡ làng cả một kiếp người vì yêu đương mù quáng rồi ngã quỵ trong bẫy tình. Nhưng họ lại chấp nhận ở đó mà tồn tại trong những giấc mộng phù du và giam mình trong huyễn cảnh hạnh phúc.
Như có lần, giữa cái nắng chang chang của một ngày hè, tôi nhìn thấy chị. Chị đầu trần, chân đất, tóc xõa ngang lưng, trên người không một mảnh vải và đang đi một cách có chủ đích trên đường. Mấy chú ở quán cà phê trông thấy lại lẩm nhẩm “Nó lại lên cơn nữa rồi”. Người mẹ già chạy từ trong nhà ra hét lớn “bắt nó lại dùm tôi với”.
Rồi hai người đàn ông lấy vội tấm khăn trải bàn trong nhà chạy vội theo, choàng lên người, vác chị ấy về nhà. Chị la oang oang, vùng vẫy “Trời ơi, bớ người ta, tụi nó hiếp tôi”. Anh thanh niên trong lúc không suy nghĩ kịp, đã vọt miệng nói với người mẹ già “Trời ơi, nó khôn vầy mà bảo nó điên”, rồi mới hay mình lỡ lời.
Đứa con gái vàng bạc, xinh đẹp, giỏi giang của bà vì một thằng ất ơ nào đấy mà hóa điên. Ngày ngày, chị vẫn sống trong những mộng mị, lẻn được khỏi nhà là đi xuôi theo con đường đến nhà người yêu cũ. Não bộ của chị chỉ còn ghi nhận mỗi chuyện liên quan đến người yêu và trí nhớ còn sót lại sau cùng ấy chỉ dành cho mỗi một người dưng khác họ, tanh lòng.
Bà mẹ già ngày đêm thấp thỏm lo đứa con gái mỗi khi bà sơ ý rời mắt lại tồng ngồng ra đường. Đứa con gái thì ngây ngây dại dại, suốt ngày tủm tỉm cười một mình, đâu hay nỗi đau lòng của mẹ. Bà sợ chị bị kẻ xấu hại đời, như một người điên vì tình khác, suốt ngày ngờ nghệch tay dắt hai đứa con lem luốc, vất vưởng ở chợ đời mà chẳng biết thằng cha là ai và liệu có cùng một thằng cha hay không.
Thương cảm cho chị một, thương cảm cho mẹ chị đến mười. Hai người đàn bà khốn khổ trong cùng một ngôi nhà, tồn tại với hai niềm đau khác nhau. Một người nước mắt chảy xuôi, một kẻ nước mắt lộn ngược lên đầu.
Những người đàn bà điên vì tình, vì sự phản bội của chồng, của người yêu vừa đáng thương vừa đáng trách. Chắc chắn họ đều là những người đã sống rất tình cảm. Nhưng họ lại yếu đuối đến mù quáng trong tình cảm. Lý trí mặc kệ trái tim muốn gì làm nấy.
Cảm giác sợ mất đi tình cảm cùng với nỗi đau vì bị phản bội đã khiến cho họ thà chìm đắm trong quá khứ chứ không dám đối mặt với hiện tại và tương lai.
Chữ tình đọc thì nhẹ mà hoá ra lại nặng đến khôn cùng.
Ngày còn nhỏ, nghe người ta bảo người này, người kia bị thần kinh vì thất tình, có lẽ ai cũng nghĩ trong lòng “việc gì phải như thế, không yêu được người này thì yêu người khác, thế giới có hơn phân nửa là đàn ông, chẳng có việc gì to tát”. Nhưng khi bước vào yêu và bị thất tình, chuyện đả kích ấy mới thực sự khiến bản thân mình thấu hiểu nỗi đau khổ. Đời người không phải ai cũng đủ may mắn để có thể tránh được chuyện đau lòng này.
Tôi đọc được ở đâu đó rằng “Nếu có con trai, hãy dạy chúng sự tử tế, nếu có con gái, hãy dạy chúng trở nên mạnh mẽ”. Là phụ nữ, tâm lý yếu sẽ khiến bản thân dễ chìm đắm vào những đầm lầy của yêu thương mù quáng. Giả như mình không may mắn, khi gặp phải chuyện đau lòng của tình ái, chúng ta nên cố gắng nghĩ về ba mẹ, về giá trị bản thân, về lí do mình sống để đưa ra lựa chọn.
Đời người trăm năm, tình yêu chỉ là một trong những nhu cầu trong thế kiềng: gia đình, công việc, xã hội, tình yêu. Ai giữ được thế cân bằng ấy thì là người nhàn hạ. Bởi nghiêng nặng bên nào cũng khiến mình chênh vênh.
Yêu một người không có lỗi. Nhưng để mình rơi vào tình thế làm đau lòng người làm cha mẹ thì chắc hẳn mình là một kẻ vô tâm. Đừng biến mình thành người ôm những giấc mộng mà tồn tại lay lắt, hữu hình mà như vô hình trong xã hội.
LẠC NHIÊN
Có lẽ người ta đã sai khi bảo rằng người điên không biết nhớ. Bởi vì thực tế, người điên họ sống nhờ vào những giấc mơ và những gì đẹp đẽ trong quá khứ. Chỉ là, cái người ta nhớ nhung đã là những dĩ vãng chẳng bao giờ trở lại được nữa.
Có rất nhiều người đàn bà điên vì tình. Tôi còn nhớ, dưới xóm chợ ở gần nhà ngày trước, lũ trẻ hay đuổi theo trêu ghẹo người đàn bà điên hay lấy hoa cài tóc, quần áo xộc xệch, hay lảm nhảm những câu hát gì đó. Lúc ấy tôi nhìn bà, vừa tò mò vừa cảm thấy sợ. Người ta bảo chồng bà đi làm ăn xa rồi theo người phụ nữ khác, nên bà hóa điên.
Bà chẳng làm gì hại đến ai cả. Bà chỉ đi loanh quanh chợ và các con đường ở thị trấn, hái hoa cài lên đầu rồi nói chuyện gì đó một mình, đôi khi e thẹn như đang đối thoại với người yêu. Mỗi ngày của bà đều là ngày lang thang. Bà tồn tại với nụ cười ngây ngô suốt bao mùa lá rụng trong sự cảm khái của thiên hạ và những chén cơm tình thương.
Cũng có những người con gái điên vì tình khi còn rất trẻ. Họ lỡ làng cả một kiếp người vì yêu đương mù quáng rồi ngã quỵ trong bẫy tình. Nhưng họ lại chấp nhận ở đó mà tồn tại trong những giấc mộng phù du và giam mình trong huyễn cảnh hạnh phúc.
Như có lần, giữa cái nắng chang chang của một ngày hè, tôi nhìn thấy chị. Chị đầu trần, chân đất, tóc xõa ngang lưng, trên người không một mảnh vải và đang đi một cách có chủ đích trên đường. Mấy chú ở quán cà phê trông thấy lại lẩm nhẩm “Nó lại lên cơn nữa rồi”. Người mẹ già chạy từ trong nhà ra hét lớn “bắt nó lại dùm tôi với”.
Rồi hai người đàn ông lấy vội tấm khăn trải bàn trong nhà chạy vội theo, choàng lên người, vác chị ấy về nhà. Chị la oang oang, vùng vẫy “Trời ơi, bớ người ta, tụi nó hiếp tôi”. Anh thanh niên trong lúc không suy nghĩ kịp, đã vọt miệng nói với người mẹ già “Trời ơi, nó khôn vầy mà bảo nó điên”, rồi mới hay mình lỡ lời.
Đứa con gái vàng bạc, xinh đẹp, giỏi giang của bà vì một thằng ất ơ nào đấy mà hóa điên. Ngày ngày, chị vẫn sống trong những mộng mị, lẻn được khỏi nhà là đi xuôi theo con đường đến nhà người yêu cũ. Não bộ của chị chỉ còn ghi nhận mỗi chuyện liên quan đến người yêu và trí nhớ còn sót lại sau cùng ấy chỉ dành cho mỗi một người dưng khác họ, tanh lòng.
Bà mẹ già ngày đêm thấp thỏm lo đứa con gái mỗi khi bà sơ ý rời mắt lại tồng ngồng ra đường. Đứa con gái thì ngây ngây dại dại, suốt ngày tủm tỉm cười một mình, đâu hay nỗi đau lòng của mẹ. Bà sợ chị bị kẻ xấu hại đời, như một người điên vì tình khác, suốt ngày ngờ nghệch tay dắt hai đứa con lem luốc, vất vưởng ở chợ đời mà chẳng biết thằng cha là ai và liệu có cùng một thằng cha hay không.
Thương cảm cho chị một, thương cảm cho mẹ chị đến mười. Hai người đàn bà khốn khổ trong cùng một ngôi nhà, tồn tại với hai niềm đau khác nhau. Một người nước mắt chảy xuôi, một kẻ nước mắt lộn ngược lên đầu.
Những người đàn bà điên vì tình, vì sự phản bội của chồng, của người yêu vừa đáng thương vừa đáng trách. Chắc chắn họ đều là những người đã sống rất tình cảm. Nhưng họ lại yếu đuối đến mù quáng trong tình cảm. Lý trí mặc kệ trái tim muốn gì làm nấy.
Cảm giác sợ mất đi tình cảm cùng với nỗi đau vì bị phản bội đã khiến cho họ thà chìm đắm trong quá khứ chứ không dám đối mặt với hiện tại và tương lai.
Chữ tình đọc thì nhẹ mà hoá ra lại nặng đến khôn cùng.
Ngày còn nhỏ, nghe người ta bảo người này, người kia bị thần kinh vì thất tình, có lẽ ai cũng nghĩ trong lòng “việc gì phải như thế, không yêu được người này thì yêu người khác, thế giới có hơn phân nửa là đàn ông, chẳng có việc gì to tát”. Nhưng khi bước vào yêu và bị thất tình, chuyện đả kích ấy mới thực sự khiến bản thân mình thấu hiểu nỗi đau khổ. Đời người không phải ai cũng đủ may mắn để có thể tránh được chuyện đau lòng này.
Tôi đọc được ở đâu đó rằng “Nếu có con trai, hãy dạy chúng sự tử tế, nếu có con gái, hãy dạy chúng trở nên mạnh mẽ”. Là phụ nữ, tâm lý yếu sẽ khiến bản thân dễ chìm đắm vào những đầm lầy của yêu thương mù quáng. Giả như mình không may mắn, khi gặp phải chuyện đau lòng của tình ái, chúng ta nên cố gắng nghĩ về ba mẹ, về giá trị bản thân, về lí do mình sống để đưa ra lựa chọn.
Đời người trăm năm, tình yêu chỉ là một trong những nhu cầu trong thế kiềng: gia đình, công việc, xã hội, tình yêu. Ai giữ được thế cân bằng ấy thì là người nhàn hạ. Bởi nghiêng nặng bên nào cũng khiến mình chênh vênh.
Yêu một người không có lỗi. Nhưng để mình rơi vào tình thế làm đau lòng người làm cha mẹ thì chắc hẳn mình là một kẻ vô tâm. Đừng biến mình thành người ôm những giấc mộng mà tồn tại lay lắt, hữu hình mà như vô hình trong xã hội.
LẠC NHIÊN