ĐÊM CHẦU MƯA
ĐÊM CHẦU MƯA
Sau đêm hôm qua, lão quay lại hành trình côi cút của mình khi người bạn “cùng giường” qua đời và được gửi vào chùa siêu độ.
Tối nay lão mua về một chén cơm trắng và một cái trứng gà luộc gọi là có chút lòng tiễn bạn lên đường. Dẫu sao thì ở con phố này, dưới mái hiên này, lão cùng ông bạn của mình đã gặp gỡ, hàn uyên và đùm bọc nhau được mấy năm nay. Tối qua lão ngỡ ngàng khi lay bạn dậy mãi không được.
Lão khóc. Suốt cả ngày hôm qua lão không khóc được. Đêm nay khi một mình lầm lũi về trú dưới mái hiên quen thuộc mà không còn thấy bạn nữa, lão bật khóc ngon lành. Lần đầu tiên lão buồn đến vậy trong suốt ba chục năm côi cút một mình. Lão bảo thà rằng không thân thiết với ai, thân rồi, mất đi rồi, cảm giác buồn đến cùng cực. Nhưng rồi lão lại nói, suy cho cùng, thì ông ấy tốt số hơn lão, đi sớm được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu. Mặc dù hiểu ý lão nhưng nghe vẫn thấy buồn gì đâu.
Lão khấn ông bạn xong, hút điếu thuốc, không quên đốt cho bạn một điếu. Lão bảo, sống không khôn thì thác phải thiêng nhé, đi tìm chỗ nào thơm tho, sạch sẽ chút mà ở. Kiếp này hỏng thì gắng ở kiếp sau.
Lão bảo, lão đã ở đây mấy chục năm rồi, tứ cố vô thân, vô gia vô cư. Phận lão bạc hẩm bạc hiu, lấy vợ được non tháng thì vợ chết, anh em ở quê sống chỉ nhận mặt đồng tiền, không nhận mặt người thân. Lão giận, bỏ xứ lên Sài Gòn bươn chải mưu sinh, luyến tiếc gì chút tình thân mọn mằn, nghèo nàn ấy. Lão cũng đã từng kiếm được kha khá tiền rồi ở trọ đàng hoàng nhưng rồi mất xe, mất tiền dành dụm rồi phải lóng ngóng ở cái ngã tư ngày nắng cháy da, đêm mưa lạnh cóng này. Từ lâu lão đã chẳng dám kết thân với ai nữa, vì sợ những cảnh chia ly thế này. Lão bảo tình thương của lão có lẽ không đủ để níu giữ được ai cả nên thôi từ nay cứ lặng lẽ vậy mà an.
Bất thình lình cơn giông ập đến rồi mưa trút. Chiếc giường của lão đêm nay lại sũng nước. Lão ngồi co ro, nép sát vào hiên, mặc thêm cái áo mưa thâm kim chi chít. Nó cũng đã cũ sờn như lão. Lão ngồi bó gối, chầu mưa.
Lão nhìn ra phố. Trời mưa, người ta cắm đầu chạy. Người phía sau tiếc nuối vài giây vượt đèn mà nhăn nhúm cả da mặt, quăng ánh nhìn viên đạn và vài câu lèm bèm cho kẻ đang chiễm chệ dừng đèn đỏ phía trước. Tiếng kèn xe xin đường inh ỏi và cáu gắt hơn bao giờ, chẳng ai muốn nhường cho ai.
Và rồi một vụ tai nạn xảy ra. Một gã thanh niên trẻ, háu chạy đã va quẹt vào cô gái đi ngược chiều. Cả hai ngã sóng soài. Tiếng kèn xe lại được thể nổ lên ồn ã.
Hồi lâu lắm có một vụ xảy ra thế này. Lão chạy ra đỡ phụ xe mà người ta tưởng lão sớ rớ ăn trộm, ăn cắp, ăn hôi gì đó, tỏ vẻ rẻ khinh, xua đuổi. Lão giận lắm. Từ đó, lão không quan tâm gì tới bất kì ai nữa, dù có té lăn cù ra ở cái ngã tư này.
Lão nhìn quanh quất ở xung quanh ngã tư hai họ Phan này, bao nhiêu là người vô gia cư như lão, cũng lặng lẽ ngồi nép chầu mưa, nhóp nhép nhai miếng bánh mì, gói xôi đã nguội hay rít điếu thuốc khép lại ngày tàn.
Lão nhìn vào góc nhà bên kia đường, có con mèo nhỏ ngồi thu lu, run cầm cập. Chắc ai đó lại vừa vứt mèo ra đường. Lão băng qua đường, tóm lấy con mèo, mang nó về góc “giường” của lão. Lấy cái áo lau khô cho nó, rồi cho nó miếng bánh mì nguội ngắt ngơ người ta cho từ chiều. Con mèo nhai ngấu nghiến. Lão nghệch mặt ra. Ôi trời, lão lại vừa kết thân và cưu mang thêm một số phận nữa rồi. Rồi lão bần thần. Liệu nó có rời bỏ lão nữa hay không đây? Người ta hay bảo loài mèo, thờ thức ăn không thờ chủ, ai cho nó ăn thì nó đeo như sam. Lão vuốt vuốt con mèo “Mày sẽ không như thế đúng không?”. Rồi lão ôm nó vào lòng, lấy áo mưa che chắn lại. Nó kêu lên vài tiếng khản đặc rồi ngủ ngon lành, thở khò khè. Lão ôm con mèo, ủ ấm cho nó và cũng ngược lại, hơi ấm từ con mèo cũng đang sưởi ấm cơ thể và trái tim của lão. Lão quay về phía với chén cơm trắng và cái trứng gà luộc, nói khẽ “Chắc ông sợ tui cô đơn nên đem nó tới phải không, ông già kia?”.
Tiếng mưa vẫn rơi đều, lão gục vào giấc ngủ co ro như bao lần mưa xuống. Tay lão vẫn khoanh về phía trước, ôm chặt lấy con mèo.
Chén cơm trắng và cái trứng gà đã lạnh ngắt đang được lũ chuột mừng rơn khênh đi…
…
Mưa
Rơi nghiêng
Phố ướt nhoè
Lạnh lùng gió thốc
Thềm nhà, người co ro
“Chiếc giường” đêm nay sũng nước
Khói trắng bay, nỗi đau không nhà!
Mưa
Nghiêng rơi
Nhạt nhoà phố
Mặt đường ngập nước
Con mèo nhỏ mắt ướt
Lạnh buốt, tìm nơi trú thân
Mưa
Rơi nghiêng
Phố thưa dần
Chìm vào đêm lạnh
Tiếng dế kêu, trăng mờ
Mưa
Nghiêng rơi
Giông về phố
Gió vồ lá bay
Mưa
Rơi nghiêng
Run vai gầy
Mưa
Vẫn rơi…
Đọc giả có thể gửi chia sẻ, bài viết, câu hỏi, nhu cầu tham vấn hoặc câu chuyện của bạn đến chúng tôi qua email: info@ladiesofvietnam.net, Zalo: +848 9934 4478. Chân thành cảm ơn và hẹn gặp các bạn trong những chương trình sắp tới.
LẠC NHIÊN
Sau đêm hôm qua, lão quay lại hành trình côi cút của mình khi người bạn “cùng giường” qua đời và được gửi vào chùa siêu độ.
Tối nay lão mua về một chén cơm trắng và một cái trứng gà luộc gọi là có chút lòng tiễn bạn lên đường. Dẫu sao thì ở con phố này, dưới mái hiên này, lão cùng ông bạn của mình đã gặp gỡ, hàn uyên và đùm bọc nhau được mấy năm nay. Tối qua lão ngỡ ngàng khi lay bạn dậy mãi không được.
Lão khóc. Suốt cả ngày hôm qua lão không khóc được. Đêm nay khi một mình lầm lũi về trú dưới mái hiên quen thuộc mà không còn thấy bạn nữa, lão bật khóc ngon lành. Lần đầu tiên lão buồn đến vậy trong suốt ba chục năm côi cút một mình. Lão bảo thà rằng không thân thiết với ai, thân rồi, mất đi rồi, cảm giác buồn đến cùng cực. Nhưng rồi lão lại nói, suy cho cùng, thì ông ấy tốt số hơn lão, đi sớm được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu. Mặc dù hiểu ý lão nhưng nghe vẫn thấy buồn gì đâu.
Lão khấn ông bạn xong, hút điếu thuốc, không quên đốt cho bạn một điếu. Lão bảo, sống không khôn thì thác phải thiêng nhé, đi tìm chỗ nào thơm tho, sạch sẽ chút mà ở. Kiếp này hỏng thì gắng ở kiếp sau.
Lão bảo, lão đã ở đây mấy chục năm rồi, tứ cố vô thân, vô gia vô cư. Phận lão bạc hẩm bạc hiu, lấy vợ được non tháng thì vợ chết, anh em ở quê sống chỉ nhận mặt đồng tiền, không nhận mặt người thân. Lão giận, bỏ xứ lên Sài Gòn bươn chải mưu sinh, luyến tiếc gì chút tình thân mọn mằn, nghèo nàn ấy. Lão cũng đã từng kiếm được kha khá tiền rồi ở trọ đàng hoàng nhưng rồi mất xe, mất tiền dành dụm rồi phải lóng ngóng ở cái ngã tư ngày nắng cháy da, đêm mưa lạnh cóng này. Từ lâu lão đã chẳng dám kết thân với ai nữa, vì sợ những cảnh chia ly thế này. Lão bảo tình thương của lão có lẽ không đủ để níu giữ được ai cả nên thôi từ nay cứ lặng lẽ vậy mà an.
Bất thình lình cơn giông ập đến rồi mưa trút. Chiếc giường của lão đêm nay lại sũng nước. Lão ngồi co ro, nép sát vào hiên, mặc thêm cái áo mưa thâm kim chi chít. Nó cũng đã cũ sờn như lão. Lão ngồi bó gối, chầu mưa.
Lão nhìn ra phố. Trời mưa, người ta cắm đầu chạy. Người phía sau tiếc nuối vài giây vượt đèn mà nhăn nhúm cả da mặt, quăng ánh nhìn viên đạn và vài câu lèm bèm cho kẻ đang chiễm chệ dừng đèn đỏ phía trước. Tiếng kèn xe xin đường inh ỏi và cáu gắt hơn bao giờ, chẳng ai muốn nhường cho ai.
Và rồi một vụ tai nạn xảy ra. Một gã thanh niên trẻ, háu chạy đã va quẹt vào cô gái đi ngược chiều. Cả hai ngã sóng soài. Tiếng kèn xe lại được thể nổ lên ồn ã.
Hồi lâu lắm có một vụ xảy ra thế này. Lão chạy ra đỡ phụ xe mà người ta tưởng lão sớ rớ ăn trộm, ăn cắp, ăn hôi gì đó, tỏ vẻ rẻ khinh, xua đuổi. Lão giận lắm. Từ đó, lão không quan tâm gì tới bất kì ai nữa, dù có té lăn cù ra ở cái ngã tư này.
Lão nhìn quanh quất ở xung quanh ngã tư hai họ Phan này, bao nhiêu là người vô gia cư như lão, cũng lặng lẽ ngồi nép chầu mưa, nhóp nhép nhai miếng bánh mì, gói xôi đã nguội hay rít điếu thuốc khép lại ngày tàn.
Lão nhìn vào góc nhà bên kia đường, có con mèo nhỏ ngồi thu lu, run cầm cập. Chắc ai đó lại vừa vứt mèo ra đường. Lão băng qua đường, tóm lấy con mèo, mang nó về góc “giường” của lão. Lấy cái áo lau khô cho nó, rồi cho nó miếng bánh mì nguội ngắt ngơ người ta cho từ chiều. Con mèo nhai ngấu nghiến. Lão nghệch mặt ra. Ôi trời, lão lại vừa kết thân và cưu mang thêm một số phận nữa rồi. Rồi lão bần thần. Liệu nó có rời bỏ lão nữa hay không đây? Người ta hay bảo loài mèo, thờ thức ăn không thờ chủ, ai cho nó ăn thì nó đeo như sam. Lão vuốt vuốt con mèo “Mày sẽ không như thế đúng không?”. Rồi lão ôm nó vào lòng, lấy áo mưa che chắn lại. Nó kêu lên vài tiếng khản đặc rồi ngủ ngon lành, thở khò khè. Lão ôm con mèo, ủ ấm cho nó và cũng ngược lại, hơi ấm từ con mèo cũng đang sưởi ấm cơ thể và trái tim của lão. Lão quay về phía với chén cơm trắng và cái trứng gà luộc, nói khẽ “Chắc ông sợ tui cô đơn nên đem nó tới phải không, ông già kia?”.
Tiếng mưa vẫn rơi đều, lão gục vào giấc ngủ co ro như bao lần mưa xuống. Tay lão vẫn khoanh về phía trước, ôm chặt lấy con mèo.
Chén cơm trắng và cái trứng gà đã lạnh ngắt đang được lũ chuột mừng rơn khênh đi…
…
Mưa
Rơi nghiêng
Phố ướt nhoè
Lạnh lùng gió thốc
Thềm nhà, người co ro
“Chiếc giường” đêm nay sũng nước
Khói trắng bay, nỗi đau không nhà!
Mưa
Nghiêng rơi
Nhạt nhoà phố
Mặt đường ngập nước
Con mèo nhỏ mắt ướt
Lạnh buốt, tìm nơi trú thân
Mưa
Rơi nghiêng
Phố thưa dần
Chìm vào đêm lạnh
Tiếng dế kêu, trăng mờ
Mưa
Nghiêng rơi
Giông về phố
Gió vồ lá bay
Mưa
Rơi nghiêng
Run vai gầy
Mưa
Vẫn rơi…
Đọc giả có thể gửi chia sẻ, bài viết, câu hỏi, nhu cầu tham vấn hoặc câu chuyện của bạn đến chúng tôi qua email: info@ladiesofvietnam.net, Zalo: +848 9934 4478. Chân thành cảm ơn và hẹn gặp các bạn trong những chương trình sắp tới.
LẠC NHIÊN
