GUILTY PLEASURE – NGHIỆN VUI TẠM THỜI
GUILTY PLEASURE – NGHIỆN VUI TẠM THỜI
Guilty pleasure là thuật ngữ dùng để chỉ những hoạt động mang lại khoái cảm tức thì nhưng đi kèm cảm giác tội lỗi hoặc xấu hổ. Từ góc nhìn khoa học thần kinh, khi con người tham gia vào các hoạt động như xem nội dung kích thích tình dục, chơi game hoặc lướt TikTok, não bộ sẽ kích hoạt hệ thống phần thưởng, trong đó dopamine – chất dẫn truyền thần kinh liên quan đến khoái cảm – được giải phóng. Quá trình này chủ yếu diễn ra ở các vùng như thân não (brainstem) và hệ limbic, đặc biệt là nhân accumbens – trung tâm xử lý khoái cảm và động lực. Sự gia tăng dopamine khiến ta cảm thấy hưng phấn, bị thu hút, và muốn tiếp tục lặp lại hành vi.
Tuy nhiên, sau khi đạt được sự thỏa mãn, vỏ não trán trước (frontal lobe) – khu vực chịu trách nhiệm về lý trí, đạo đức và kiểm soát hành vi – bắt đầu được kích hoạt. Đây là lúc con người trở nên tỉnh táo hơn và bắt đầu đánh giá hành động vừa thực hiện. Nếu hành vi đó đi ngược lại với giá trị cá nhân, chuẩn mực xã hội hoặc mục tiêu dài hạn, cảm giác xấu hổ, tội lỗi sẽ xuất hiện. Trạng thái này là kết quả của sự “va chạm” giữa hai hệ thống thần kinh trong não: một bên là hệ limbic thiên về cảm xúc và ham muốn tức thì, bên còn lại là vỏ não trán trước đại diện cho sự kiểm soát, phản tư và định hướng đạo đức.
Sự giằng co này không đơn thuần là mâu thuẫn nội tâm, mà là một cuộc đối thoại sinh học giữa bản năng và lý trí. Điều thú vị là, càng bị cấm đoán hoặc đánh giá là “xấu”, những hành vi này càng dễ gắn liền với khoái cảm mạnh mẽ hơn – một hiện tượng được gọi là “hiệu ứng cấm đoán”. Não bộ ghi nhận không chỉ cảm giác khoái lạc mà cả yếu tố hồi hộp, lén lút, từ đó tạo nên một chu trình dopamine–kiểm soát–tội lỗi lặp lại không dứt. Về lâu dài, nếu không được ý thức và điều chỉnh, những guilty pleasure có thể phát triển thành thói quen khó bỏ, ảnh hưởng đến khả năng kiểm soát hành vi và thậm chí làm xói mòn năng lực ra quyết định của vỏ não trán trước.
Cuối cùng, guilty pleasure không phải là điều cần phủ nhận hay triệt tiêu hoàn toàn, mà là lời nhắc nhở tinh tế từ não bộ: khoái cảm và đạo đức luôn cùng tồn tại, và việc tìm ra điểm cân bằng giữa chúng chính là nghệ thuật của một đời sống tỉnh thức. Chữa lành không đến từ việc ép mình ngừng “vui chơi”, mà bắt đầu từ sự lắng nghe bản thân một cách chân thành.
Ta học cách điều hòa cảm xúc thay vì trốn chạy, học nhận diện nhu cầu thực sự, kết nối lại với cơ thể, và quan trọng nhất là học chấp nhận bản thân với tất cả vùng sáng – tối. Đây là một hành trình dài, cần nhiều kiên nhẫn và đôi khi cần sự đồng hành của nhà trị liệu chuyên môn, nhưng đó cũng là con đường để ta thực sự tự do.
MIA NGUYỄN
Guilty pleasure là thuật ngữ dùng để chỉ những hoạt động mang lại khoái cảm tức thì nhưng đi kèm cảm giác tội lỗi hoặc xấu hổ. Từ góc nhìn khoa học thần kinh, khi con người tham gia vào các hoạt động như xem nội dung kích thích tình dục, chơi game hoặc lướt TikTok, não bộ sẽ kích hoạt hệ thống phần thưởng, trong đó dopamine – chất dẫn truyền thần kinh liên quan đến khoái cảm – được giải phóng. Quá trình này chủ yếu diễn ra ở các vùng như thân não (brainstem) và hệ limbic, đặc biệt là nhân accumbens – trung tâm xử lý khoái cảm và động lực. Sự gia tăng dopamine khiến ta cảm thấy hưng phấn, bị thu hút, và muốn tiếp tục lặp lại hành vi.
Tuy nhiên, sau khi đạt được sự thỏa mãn, vỏ não trán trước (frontal lobe) – khu vực chịu trách nhiệm về lý trí, đạo đức và kiểm soát hành vi – bắt đầu được kích hoạt. Đây là lúc con người trở nên tỉnh táo hơn và bắt đầu đánh giá hành động vừa thực hiện. Nếu hành vi đó đi ngược lại với giá trị cá nhân, chuẩn mực xã hội hoặc mục tiêu dài hạn, cảm giác xấu hổ, tội lỗi sẽ xuất hiện. Trạng thái này là kết quả của sự “va chạm” giữa hai hệ thống thần kinh trong não: một bên là hệ limbic thiên về cảm xúc và ham muốn tức thì, bên còn lại là vỏ não trán trước đại diện cho sự kiểm soát, phản tư và định hướng đạo đức.
Sự giằng co này không đơn thuần là mâu thuẫn nội tâm, mà là một cuộc đối thoại sinh học giữa bản năng và lý trí. Điều thú vị là, càng bị cấm đoán hoặc đánh giá là “xấu”, những hành vi này càng dễ gắn liền với khoái cảm mạnh mẽ hơn – một hiện tượng được gọi là “hiệu ứng cấm đoán”. Não bộ ghi nhận không chỉ cảm giác khoái lạc mà cả yếu tố hồi hộp, lén lút, từ đó tạo nên một chu trình dopamine–kiểm soát–tội lỗi lặp lại không dứt. Về lâu dài, nếu không được ý thức và điều chỉnh, những guilty pleasure có thể phát triển thành thói quen khó bỏ, ảnh hưởng đến khả năng kiểm soát hành vi và thậm chí làm xói mòn năng lực ra quyết định của vỏ não trán trước.
Cuối cùng, guilty pleasure không phải là điều cần phủ nhận hay triệt tiêu hoàn toàn, mà là lời nhắc nhở tinh tế từ não bộ: khoái cảm và đạo đức luôn cùng tồn tại, và việc tìm ra điểm cân bằng giữa chúng chính là nghệ thuật của một đời sống tỉnh thức. Chữa lành không đến từ việc ép mình ngừng “vui chơi”, mà bắt đầu từ sự lắng nghe bản thân một cách chân thành.
Ta học cách điều hòa cảm xúc thay vì trốn chạy, học nhận diện nhu cầu thực sự, kết nối lại với cơ thể, và quan trọng nhất là học chấp nhận bản thân với tất cả vùng sáng – tối. Đây là một hành trình dài, cần nhiều kiên nhẫn và đôi khi cần sự đồng hành của nhà trị liệu chuyên môn, nhưng đó cũng là con đường để ta thực sự tự do.
MIA NGUYỄN
